XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_20

Nam Cung Phong không ngờ, mình ra ngoài một chút trở về, liền thấy người còn gái ngày đêm mình nhớ mong đang thập thò trước cửa phòng, bộ dạng như con mèo con chuẩn bị ăn vụng, rất đáng yêu. Khóe miệng giương lên, không nhịn được muốn trêu chọc cô, nhưng Nam Cung Phong không phát hiện rằng, mỗi khi nhìn thấy Lâm Tâm Nguyệt nụ cười trên môi anh đều hạnh phúc vô cùng.

“Tâm Nguyệt, em đang làm gì vậy?” Nam Cung Phong cố ý ghé sát lỗ tai Lâm Tâm Nguyệt, dùng âm thanh trầm ấm nói.

“AAAA.” Vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt đang tập trung tinh thần tìm kiếm Nam Cung Phong, đột nhiên có giọng nói quái gở vang bên tai, cô sợ đến mức nổi đầy da gà, vừa quay người lại liền thấy Nam Cung Phong, thở phì phì nói: “Anh ở sau lưng em để làm gì, muốn hù chết người à?”

“Mấy lời này anh hỏi em mới đúng, đêm hôm khuya khoắt chạy tới phòng anh làm gì? Lẽ nào…” Nam Cung Phong cố ý tới gần trêu chọc cô.

“Lẽ nào cái gì mà lẽ nào? Em, em chỉ tới đây đưa rượu thuốc cho anh thôi.” Lâm Tâm Nguyệt có chút chột dạ.

“À.”

“À cái gì, ngược lại em hỏi anh, trễ thế này còn chưa ngủ chạy loạn đi đâu vậy?” Lâm Tâm Nguyệt chột dạ chuyển đề tài.

“Anh thấy chú Lâm lâu đem rượu thuốc lên nên xuống tìm chú ấy, thì ra là em cầm đi, thật là để người ta chờ lâu.” Nam Cung Phong giải thích, đi vào phòng vẫn không quên đừa giỡn nói: “Mau vào đi, bằng không thì anh thật sự hoài nghi có phải em có ý đồ đen tối với anh hay không.”

“Anh… ai thèm có ý đồ đen tối với anh chứ?” Lâm Tâm Nguyệt xù lông, sớm biết bị anh trêu chọc, cô mặc kệ anh rồi. Hại cô còn đem thêm chai thuốc, quả nhiên cái gì cô tịch cũng chỉ là mây trôi.

“Nếu không có ý đồ thì mau vào giúp anh bôi thuốc” Nam Cung Phong dịu dàng nhìn Lâm Tâm Nguyệt xù lông như con nhím, bộ dạng này rất thú vị, bừng tỉnh nói: “Không phải em sợ chứ?”

“Ai nói em sợ, không phải chỉ bôi thuốc thôi sao?” Nam Cung Phong cưng chiều nhìn Lâm Tâm Nguyệt ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi vào.

Phụ nữ rất hẹp hòi, đặc biệt là phụ nữ thông minh, lòng trả thù rất là lớn. Nam Cung Phong cười khổ nhìn ai đó đang dùng sức trả thù lên cánh tay anh, hơn nữa còn lấy lí do rất đàng hoàng. Quả nhiên, Khổng Tử không có gạt người, đúng là chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi. Nguyên văn lời nói của Lâm Tâm Nguyệt: có máu bầm thì phải bôi thuốc, vả lại cần phải dùng lực chà xát, như vậy mới có thể làm tan máu bầm, thúc đẩy máu tuần hoàn, như vậy mới tốt. Vì vậy, người nào đó dùng lực chà xát vết thương anh, nhưng coi như người nào đó còn chút lương tâm không có chà lên chỗ da trầy xước của anh.

“Được rồi!” Lâm Tâm Nguyệt nhìn cánh tay đỏ bừng lên của anh, rất hài lòng vỗ vỗ tay, khiến em giật mình nè, khiến em giật mình nè, đáng đời, người nào đó quên mất mục đích ban đầu của mình chính là hù người ta.

Nam Cung Phong bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ đắc chí như tiểu nhân của Lâm Tâm Nguyệt, tuy trên cánh tay có chút đỏ bừng, nhưng thực tế lại không đau đớn gì hết, rượu thuốc đã phát huy tác dụng, ngược lại có cảm giác mát mẻ, dễ chịu.

Nam Cung Phong kéo ống tay áo xuống, cười dụ dỗ: “Tâm Nguyệt, hôm trước anh đi dạo phát hiện có một cửa hàng bán bánh ngọt rất ngon.”

Quả nhiên, người nào đó cực yêu thích đồ ngọt mắc câu, Lâm Tâm Nguyệt vừa nghe tới bánh ngọt liền quên hết bực tức, ánh mắt lóe sáng mừng rỡ nhìn Nam Cung Phong: “Thật không, chỗ nào vậy?”

“Ừm, anh cũng không nhớ rõ, nếu không hôm nào anh dẫn em đi tìm.”

“Được, được, điểm tâm ngọt nơi đó ngon lắm à?”

“Ngon.”

“Có bánh gato không?”

“Có.”

“Có trái cây tráng miệng, có đồ uống không?”

“Có.”

Nam Cung Phong cưng chiều nhìn người con gái cười toe toét trước mặt, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn. Tuy nghe cô nói muốn kết hôn, nhìn nhẫn trên tay cô lại đau lòng, trong lòng có chút đau khổ, nhưng mọi chuyện rất nhanh sẽ tốt lên, không phải sao? Chỉ cần cô hạnh phúc là được, anh chỉ cần nhìn nụ cười thỏa mãn của cô là đủ rồi.

Tâm Nguyệt, em nhất định phải hạnh phúc!

Chương 50: Tiệc Đính Hôn (2)

 

Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong có người đẹp săn sóc, Cổ Trạch Sâm thì không có tốt số như hai người họ, không những bị thương toàn thân còn bị anh vợ tương lai đá ra khỏi cửa, về nhà còn bị anh rể kiêm bạn thân cười nhạo, may mắn là đám người Lâm Nhã Nguyệt không có mạnh tay tàn sát dung nhan ‘xinh đẹp’ của anh.

Có lẽ là do quá hưng phấn, mới sáng Cổ Trạch Sâm liền đến đón Lâm Tâm Nguyệt đi làm, niềm vui trong lòng không thể nào che giấu được, trên mặt mang theo hạnh phúc nhìn chăm chú vào Lâm Tâm Nguyệt vừa ra khỏi cửa.

“Anh đến để đón ‘vợ tương lai’ của anh đi làm.” Anh nở nụ cười hạnh phúc mở cửa xe, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp, rất có phong độ thân sĩ làm động tác ‘mời’ Lâm Tâm Nguyệt.

“Cám ơn.” Lâm Tâm Nguyệt nghịch ngợm nháy mắt, phối hợp khẽ khom người làm động tác tiêu chuẩn của thục nữ, đoan chính lên xe ngồi, tuy rằng không mặc váy, nhưng nụ cười xinh xắn càng làm tăng vẻ hoạt bát, đáng yêu của cô.

Vừa lên xe, Cổ Trạch Sâm liền vội vã muốn bàn bạc chuyện đính hôn với Lâm Tâm Nguyệt, kỳ thật anh rất muốn bỏ qua việc đính hôn, trực tiếp dắt Lâm Tâm Nguyệt đi đăng kí kết hôn, sau đó tổ chức tiệc cưới thông báo cho bạn bè, người quen biết là tốt nhất. Đem danh phận ‘bà Cổ’ đánh dấu lên người cô, đề phòng một số người có ý đồ bất lương. (=))))

“Tâm Nguyệt, chuyện đính hôn có cần bàn bạc với mọi người ở Lâm gia không?” Cổ Trạch Sâm vừa lái xe vừa dò hỏi.

“Ông nội nói, chuyện của người trẻ tuổi chúng ta thì chúng ta cứ tự mình giải quyết là được.”

“Như vậy à?” Cổ Trạch Sâm lập tức mở cờ trong bụng, thầm lặng cảm ơn ông nội Lâm sáng suốt: “Tâm Nguyệt, em muốn tổ chức tiệc đính hơn ở đâu? Còn nữa, ngày nào? Danh sách khách mời, đồ ăn nước uống… chúng ta đều phải lựa chọn thật kĩ mới được.”

“Hả? Thì ra công việc chuẩn bị lại bận rộn đến vậy.” Cả người Lâm Tâm Nguyệt liền ỉu xìu.

“Không chỉ vậy đâu, còn có nhà cửa, đăng kí kết hôn, ngoài ra còn tổ chức tiệc cưới…” Cổ Trạch Sâm nhìn vẻ mặt bánh bao của người nào đó trong mắt hiện lên giảo hoạt, anh biết bạn gái nhà anh rất sợ phiền phức, thậm chí có lúc còn lười ra khỏi cửa, giống như cố gắng cân nhắc một hồi, quả nhiên anh càng nói dáng vẻ Lâm Tâm Nguyệt càng ủ rũ, thật ra cũng không thể trách Lâm Tâm Nguyệt, kiếp trước cô là trạch nữ lâu năm, chẳng khác gì tiểu thư khuê các được nuôi ở khuê phòng thời cổ đại, không ra cửa lớn cũng chẳng rời cửa sau. Mà kiếp này cô phải làm việc, vì giúp đỡ Cổ Trạch Sâm, nhưng bản chất của cô vẫn là trạch nữ.

“Thật phiền phức!” Lâm Tâm Nguyệt bĩu môi nói phiền, cả người lười biếng, nhưng hạnh phúc trong đáy mắt cô khiến người ta biết cô cam tâm tình nguyện chịu đựng phiền phức này, thầm nghĩ: Sớm biết rằng đính hôn và kết hôn phiền toái như vậy, trực tiếp đi đăng kí kết hôn cho rồi.

Nếu Cổ Trạch Sâm đọc được suy nghĩ này của cô, anh nhất định sẽ tán thành hai chân tay tay, hôn cô một cái, kế đó trực tiếp kéo cô đi đăng kí giấy kết hôn, đáng tiếc anh không có đọc tâm thuật.

“Những chuyện này cứ giao cho anh, còn chuyện kết hôn, lễ phục… mấy thứ này em không được chê phiền nha.”

Cổ Trạch Sâm tràn ngập tự tin chậm rãi nói, Lâm Tâm Nguyệt thật sự không muốn đả kích anh, kì thực chuyện đính hôn đã là sự nhượng bộ lớn nhất của anh hai rồi, về chuyện kết hôn… dựa theo lời anh hai nói chính là cuộc sống còn dài, cho nên cô chỉ ngượng ngùng sờ mũi, ngoại trừ cười khan cô không biết làm gì khác.

Tới cửa tổ pháp chứng hai người liền tách ra, đối với chuyện vui của bọn họ, hai người dự định chờ khi nào xác định được ngày cưới mới thông báo cho mọi người biết.

Nhưng, rõ ràng Lâm Tâm Nguyệt đã xem nhẹ năng lực quan sát của một số người, chính là hai người theo cô đi vào phòng làm việc.

Lâm Tâm Nguyệt cười ưu nhã, thả lỏng lên tiếng chào: “Sớm nha, chào hai người.” Nhìn nụ cười trên mặt Mạc Thục Viện và vẻ mặt trêu chọc của Cao Ngạn Bác hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Chúng tôi đến chúc mừng cô sắp lên chức bà Cổ.” Mạc Thục Viện cười ái muội.

“Ừ, cám ơn nhiều.” Lâm Tâm Nguyệt hào phóng thừa nhận: “Sếp Cao biết thì tôi có thể hiểu, tôi nhớ tôi không có nói với bất luận người nào hết mà, ngay cả Đinh Đinh tôi cũng ém miệng, sao cô lại biết được.” Lâm Tâm Nguyệt không muốn giấu diếm chuyện hôn sự, chỉ là có chút hiếu kì nhìn Mạc Thục Viện.

“Hết cách, ai kêu sáng sớm cô đã cười đến chói mắt như vậy, hơn nữa trên tay còn có chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, tôi muốn không nhìn thấy cũng khó à.” Mạc Thục Viện chỉ chỉ chiếc nhẫn kim cương trên tay Lâm Tâm Nguyệt.

“Cô không nên xem thường năng lực quan sát của tổ pháp chứng chúng ta.” Cao Ngạn Bác cười cười.

“Yên tâm, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ xem nhẹ năng lực của tổ pháp chứng, nhất là năng lực tám chuyện.” Khóe miệng Lâm Tâm Nguyệt nhếch lên tạo thành nụ cười suy ngẫm.

Đương nhiên, cô cũng chú ý tới ánh mắt buồn bã của Mạc Thục Viện khi thấy nhẫn của cô: “Yvonne, không sao chứ?” Cao Ngạn Bác cũng thấy, trong mắt hơi lo lắng.

“Tôi không sao, hai người không cần lo lắng cho tôi, tôi hiểu rõ, trên đời này vẫn còn nhiều đàn ông tốt.” Mạc Thục Viện tinh nghịch nháy mắt, giang hai tay, thích ý nói: “Huống chi tôi rất thích cuộc sống độc thân này, đương nhiên, các người cũng không cần theo tôi đổ máu.”

Nghe Mạc Thục Viện nói, biết cô ấy đã có thể buông xuống mọi chuyện, Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác đều vui mừng thay cô ấy.

“Vậy cô và Sâm quyết định khi nào mới kết hôn?”

“Tạm thời còn chưa xác định được, nhưng cô yên tâm, nhất định không thiếu phần của cô.”

“Vậy dâu phụ của cô đâu? Còn có…”

Xem ra mặc kệ là loại phụ nữ nào, cũng đều không bỏ được bản tính nhiều chuyện.

Cao Ngạn Bác nhìn Mạc Thục Viện một giấy trước còn buồn rầu, giây kế tiếp liền trò chuyện trên trời dưới đất với Lâm Tâm Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu.

Xem ra, Lâm Tâm Nguyệt coi như hiểu rõ tổ pháp chứng, nhưng cô vẫn còn coi thường năng lực nhiều chuyện của người nhiều chuyện, chỉ có một ngày, toàn bộ Tây Cửu Long đều biết chuyện cô và Cổ Trạch Sâm chuẩn bị đính hôn, trong đó công lao của nhân sĩ nhiều chuyện tổ pháp chứng cũng không nhỏ. Đồng thời, cùng một ngày không biết có bao nhiêu trái tim nhỏ bé, mỏng manh của thiếu nam thiếu nữ tan vỡ, đương nhiên mọi người đều thật lòng chúc phúc cho bọn họ, đối với những thiện ý chúc phúc ấy, Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm đều vui vẻ tiếp nhận.

Nhưng năng lực nhiều chuyện của người ở Tây Cửu Long thật là đáng sợ, tầm mắt công kích quá lợi hại, từ lúc tan sở, Lâm Tâm Nguyệt đi ra khỏi phòng làm việc của mình, mọi người đều hướng về cô nói chúc mừng, từng ánh mắt nhìn về phía cô, có vui vẻ, có ai oán, có đẫm lệ lưng tròng, nụ cười từ thong dong đến bất đắc dĩ, rồi đến cười khổ cuối cùng biến thành cứng ngắc, trong lòng có cảm giác thương tâm muốn rơi lệ ròng ròng, khi cô nhìn thấy Cổ Trạch Sâm cũng chết lặng trong bãi đỗ xe thì…

Hai người cùng chật vật như nhau, nhìn đối phương. Không nhịn được cười ha ha, Lâm Tâm Nguyệt đi tới ôm cánh tay Cổ Trạch Sâm: “Mọi người hình như nhiệt tình quá rồi, hai chúng ta có phải là ‘đồng bệnh tương liên’ hay không?”

“Em đó.” Cổ Trạch Sâm véo véo chóp mũi cô: “Đi thôi, không phải em nói muốn đi tìm nơi để tổ chức tiệc đính hôn sao?”

“Đương nhiên.”

Dọc đường đi, hai người tìm đến rất nhiều nơi để xem nhưng cuối cùng vẫn chưa chọn được nơi nào vừa ý. Nếu không phải quá nhỏ thì là quá xa, đi dạo cra buổi tối, Lâm Tâm Nguyệt có chút thất vọng và uể oải.

“Đừng lo lắng, hôm nay không tìm được, ngày mai chúng ta lại đi tìm nữa. Chúng ta nhất định sẽ tìm được nơi vừa ý.” Thấy Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu ủ rũ, Cổ Trạch Sâm an ủi: “Hôm nay, em mệt mỏi như vậy rồi, để anh đưa em về nhà trước.”

“Ừm.” Lâm Tâm Nguyệt yếu ớt đáp, đột nhiên xe chạy ngang qua một chỗ, mắt cô liền sáng lên, nghiêng người tới gần cửa kính, kinh ngạc nhìn nơi vừa chạy qua, khóe miêng giương lên. Cô đã tìm được nơi mình muốn rồi, có lẽ nên tổ chức tiệc đính hôn ở nơi đó.

“Tâm Nguyệt, làm sao vậy? Có chuyện gì à?” Cổ Trạch Sâm khó hiểu nhìn bạn gái dính chặt vào cửa kính của xe, tựa như cô phát hiện ra chuyện thú vị gì đó, anh do dự không biết có nên trở đầu xe lại hay không?

“Không có gì. Chỉ là nhìn thấy một nơi khá thú vị.” Lâm Tâm Nguyệt méo đầu, híp mắt nói, nhưng nụ cười trên khóe miệng đã bán đứng tâm trạng của cô: “Em mệt rồi, em ngủ một tí nha, khi nào tới nhà anh gọi em.” Lâm Tâm Nguyệt nói xong liền nhắm mắt ngủ, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất.

“Vậy à, vậy em ngủ một chút đi. Đến nơi anh gọi em dậy.” Cổ Trạch Sâm biết Lâm Tâm Nguyệt nói thật, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không muốn ép cô, trái lại nếu cô muốn nói thì sẽ nói. Vì anh tin Lâm Tâm Nguyệt, nhìn dáng ngủ đáng yêu động lòng người của cô, anh nhẹ nhàng điều chỉnh điều hòa trong xe lại, thả chậm tốc độ.

Lúc Cổ Trạch Sâm đưa Lâm Tâm Nguyệt về nhà, hôn nhẹ lên trán cô, nói chúc ngủ ngon rồi rời đi, không thèm để ý đến hai cặp mắt phóng điện phía sau lưng. =]]

--- Cổ Trạch Sâm ngăn cách ---

Một mình tìm nơi tổ chức tiệc đính hôn, ngày hôm sau Lâm Tâm Nguyệt mang tinh thần sảng khoái bắt đầu chuẩn bị bàn tiệc, chuẩn bị bong bóng, hoa, trang trí sân bãi, mỗi một thứ đều do chính tay cô chuẩn bị, tự mình chỉ huy.

Khi trán Lâm Tâm Nguyệt đổ đầy mồ hôi, trên tay vẫn còn đan cầu hoa, tiếng nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Nghe tiếng nhạc chuông riêng, Lâm Tâm Nguyệt luống cuống tìm, miệng không ngừng lầm bầm: “Ở đâu rồi, ở đâu rồi, rõ ràng mình để ở đây mà.”

Tìm ra rồi, thì ra di động bị nhét dưới cầu hoa, Lâm Tâm Nguyệt mừng rỡ, áp vào bên tai nói: “Alo?” Tay vẫn không ngừng kết cầu hoa.

“Tâm Nguyệt, em đang ở đâu?”

“Em đi tìm nơi tổ chức tiệc đính hôn.”

“Sao không đợi anh.”

“Không sao, hôm nay em rãnh cho nên đi một mình, đúng rồi, anh tìm em có chuyện gì à?”

“Không có gì, bác Thông sắp về Trung Sơn, anh muốn tìm mấy đĩa nhạc Việt Khúc cho bác ấy, anh định tìm em đi chung với anh.”

“Việt Khúc?” Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới chuyện Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu ‘tâm linh tương thông’, cười nói: “Em nghĩ anh không cần tìm, đã có người giúp bác Thông rồi.” Đây chính là lúc Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác bắt đầu với nhau, cô xen vào làm chi.

“Tìm xong rồi? Là anh Bác hả?”

“Không phải, tối nay anh sẽ biết thôi.” Lâm Tâm Nguyệt hài lòng nhìn hội trường được mình trang trí, cầu hoa trên tay cũng đã làm xong: “Sâm, anh chờ em một chút. Anh đến đường XX đón em đi, bác Thông bảo tối nay chúng ta về ăn cơm.” Mặc sức giúp Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu bồi dưỡng tình cảm, Lâm Tâm Nguyệt không có nói cho Cổ Trạch Sâm biết, bác Thông không những gọi điện kêu cô đến ăn cơm, mà còn khen ngợi Lương Tiểu Nhu rất nhiều, lòng dạ Tư Mã Chiêu ai mà không biết, Lâm Tâm Nguyệt đương nhiên hết lòng phối hợp với bác Thông gán ghép Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu thành đôi.

“Được.” Cổ Trạch Sâm nhìn điện thoại tắt ngủm, suy nghĩ một lát lại bất đắc dĩ lắc đầu, không biết bạn gái yêu dấu nhà mình lại bày trò gì, không thể không nói Cổ Trạch Sâm thật sự rất hiểu rõ bạn gái Lâm Tâm Nguyệt của mình!

Sau khi tan sở, Cổ Trạch Sâm lái xe đến đường XX đón Lâm Tâm Nguyệt, xe vừa đến liền thấy cô đứng trên vỉa hè vẫy tay với anh.

Cổ Trạch Sâm dừng xe trước mặt cô, cảm thấy Lâm Tâm Nguyệt không có ý định lên xe, anh liền xuống xe, đi tới bên cạnh cô, cười hỏi: “Còn có chuyện gì à?”

Lâm Tâm Nguyệt tự nhiên ôm cánh tay anh, dựa vào người anh, ngón tay chỉ chỉ vào nhà hàng cách đó không xa nói: “Anh còn nhớ chỗ đó không?”

“Đương nhiên nhớ, nơi đó là nơi anh cầu hôn em mà. Là nơi đẹp nhất trong kí ức của anh.” Anh dịu dàng nhìn cô: “Làm sao anh quên được chứ.”

“Vậy mau đi theo em.” Lâm Tâm Nguyệt vui sướng kéo Cổ Trạch Sâm còn đang cười dịu dàng đi về phía nhà hàng kia. Chào hỏi một tiếng với ông chủ, liền quen nẻo quen đường đến vườn hoa ở đằng sau, ông chủ nhà hàng hơi mập mạp đứng tuổi, vui vẻ nhìn đôi tình nhân đi xa.

Lâm Tâm Nguyệt chào hỏi với ông chủ quán khiến Cổ Trạch Sâm ghé mắt, nhưng anh vẫn không nói gì đi theo Lâm Tâm Nguyệt đến vườn hoa.

Cũng cùng một con đường nhỏ, cùng một trường hợp, cùng một người, chỉ khác là hai người đổi vai cho nhau, trong lòng của hai người đều khác nhau, thứ duy nhất không thay đổi chính là ánh mắt thâm tình và mười ngón tay đan chặt của họ.

“Sao hả?” Lâm Tâm Nguyệt nhìn mọi thứ trước mắt tự hào hỏi, mỗi một thứ ở đây đều do tự tay cô chuẩn bị, mỗi một cái đều chất chứa tình cảm và cảm tạ của cô dành cho anh, cảm ơn vì anh yêu cô, cảm ơn những việc anh đã làm cho cô, cũng cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại lần nữa, để cô đi đến đây, gặp anh và yêu anh.

Cổ Trạch Sâm kinh ngạc nhìn những gì trước mắt mình, các bóng đèn đã được đổi thành bong bóng và cầu hoa, chính giữa đặt một tấm vải nhung màu trắng, bên trải vải nhung điểm xuyết nhiều ruy băng đủ màu sắc, thoạt nhìn không đơn điệu, còn mang lại cảm giác có sức sống nhè nhẹ, cộng thêm những ruy băng buộc thành nơ phía sau ghế dựa, hoa cầu rực rỡ khiến nơi này có sức sống hơn, vui vẻ hơn.

“Làm sao em lại nghĩ tới việc tổ chức tiệc đính hôn ở đây?”

“Thật ra em cũng không nghĩ tới, hôm đó lúc xe chúng ta chạy ngang qua chỗ này, vừa thấy nhà hàng liền có ý tưởng thôi. Hôm qua em chạy đến đây bàn bạc với ông chủ, còn sợ ông ấy không muốn cho mượn chỗ, nào ngờ ông chủ liếc mắt liền nhận ra em, lại còn vui vẻ đem vườn hoa cho em mướn.”

“Hôm qua em bận bịu cả ngày là vì ở đây chuẩn bị mọi thứ à?”

“Ừm, ông chủ cũng có cho người giúp em một tay. Bọn họ giúp em khiêng bàn ghế, còn giúp em buộc hoa cầu lên nữa.” Nhìn nơi quen thuộc này, Lâm Tâm Nguyệt nhớ tới cảm xúc đêm đó, lòng vẫn còn cảm động: “Nơi này chính là nơi anh cầu hôn em, cũng chính là nơi anh nói với em lời cam kết. Cho nên em hi vọng chuyện hôn nhân của chúng ta sẽ bắt đầu từ đây .”

“Hơn nữa, chỗ này mang đến cho em rất nhiều kinh hỉ, cho nên em hi vọng anh cũng được kinh hỉ một lần.” Lâm Tâm Nguyệt nháy nháy đôi mắt lóng lánh của mình, vẻ mặt như nói ‘mau mau khích lệ em đi’.

Cổ Trạch Sâm nở nụ cười, mắt đẹp cong lên. Đôi tròng mắt Hắc Diệu Thạch hiện ánh sáng nhu hòa, thâm tình nhìn cô, dịu dàng như nước, ánh sáng chung quanh cũng vì nó mà ấm lên, cảm giác ấm áp tràn đầy trong ngực, anh hơi khom lưng, chậm rãi đến gần cô, khẽ nói: “Cám ơn.” Kế đó liền hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Ông chủ vốn có lòng tốt muốn đến xem bọn họ có cần phụ giúp gì không, không ngờ lại cắt ngang chuyện tốt của bọn họ, đành đứng bên cạnh cười gượng, đi không được ở lại cũng không xong, tình thế khó xử, cuối cùng dứt khoát nán lại xem trò vui. (Tịch Ngữ: vãi cả ông chủ :v ) Nếu không phải ông chủ đem vườn hoa cho Cổ Trạch Sâm mượn để cầu hôn, có lẽ anh đã sút ông ấy bay lâu rồi, dám phá hư chuyện tốt của anh.

Lâm Tâm Nguyệt thì đã sớm giả làm đà điểu trong lòng Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt bỗng phát hiện cô rất có duyên với họ nhà Đà điểu, thật ra cô rất muốn nắm cổ áo ông chủ nhà hàng ra sức lay lay lay, gào rít: Vì sao mỗi lần tôi và Sâm hôn nhau đều bị người khác nhìn thấy? Cắt ngang? Vì sao, vì sao ông chủ ngài sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc người ta đang hôn? Vì sao? Vì sao…

Đáng tiếc nhiều năm được giáo dục thành thục nữ, Lâm Tâm Nguyệt không thể làm như vậy, đành nuốt lệ ngoan ngoan giả vờ xấu hổ giao lưu với đà điểu.

Ánh mắt Cổ Trạch Sâm thâm thúy như sao trên bầu trời đêm, chợt lóe sáng khiến người ta khó mà nghiến cứu.

Lâm Tâm Nguyệt gào rít cùng giả làm đà điểu xong, phản ứng chậm nửa nhịp. Cô còn phải đi uống canh bác Thông nấu, liền lôi kéo người nào đó đang học ông anh trai Lâm Tâm Nguyệt toát khí lạnh, không thèm nhìn nụ cười trêu đùa của ông chủ. Mặc dù cô rất muốn hung tợn trừng ông, nhưng mà cô đang ở dưới mái hiên của người ta, phải nịnh hót thôi, nếu không ông ấy đối ý không cho cô tổ chức tiệc đính hôn thì làm sao đây?

Thật là xúi quẩy! Vì vậy cô vội vàng chạy đến nhà Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau cô.

Đến nhà Cao Ngạn Bác, Lâm Tâm Nguyệt rất được bác Thông chào đón, bác Thông thấy Lâm Tâm Nguyệt liền cười như hoa nở, hai đồng minh bị chia rẻ cuối cùng cũng tụ hợp, còn kích động hơn cả chuyện chinh phục xong Vạn Lý Trường Thành nữa. Cổ Trạch Sâm đứng bên cạnh đã sớm bị ghẻ lạnh.

Lâm Tâm Nguyệt ăn uông no đủ, liền hướng bác Thông làm nũng: “Bác Thông, bác đừng về Trung Sơn nhanh như vậy mà, chờ tham dự tiệc đính hôn của con và Sâm rồi về cũng được. Hơn nữa, bác đi rồi ai nấu canh cho con uống? Bác Thông bác đừng đi có được không?”

“Cái con bé này, cũng không phải bác Thông đi luôn không về nữa. Bác về chuẩn bị trước, chờ khi nào tụi con xác đinh ngày cưới, bác nhất định về uống rượu mừng của con.” Bác Thông từ ái nhìn Lâm Tâm Nguyệt, nhẹ vỗ vỗ tay cô: “Hơn nữa, con muốn uống anh cũng không khó. Đến Trung Sơn thăm bác, không phải có canh uống rồi sao?”

“Bác Thông, đây là bác nói nhá, sau này con với Sâm sẽ thường xuyên đến nhà bác ăn chực.”

“Ha ha được.”

Nhà họ Cao tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

Chương 51: Tiệc Đính Hôn (3)

 

Nhìn hai người một lớn một nhỏ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, Cao Ngạn Bác và Cổ Trạch Sâm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười. Thậm chí Cao Ngạn Bác còn hoài nghi không biết Lâm Tâm Nguyệt có phải con gái riêng thất lạc nhiều năm của ba mình hay không, nếu không vì sao mỗi lần thấy Lâm Tâm Nguyệt, ông liền đem con trai ruột là anh ghẻ lạnh không thèm để ý?

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Tâm Nguyệt thỏa mãn xoa xoa bụng, ngồi trên sô pha, cảm thán: “Ăn ngon thật, tài nghệ nấu ăn của sếp Cao thật siêu quần, đương nhiên còn có canh làm đẹp của bác Thông nữa.” Nghe Lâm Tâm Nguyệt tán thưởng, bác Thông ngồi ở số pha bên cạnh cười híp mắt.

Đương nhiên, Cao Ngạn Bác cũng không khiêm tốn thản nhiên thừa nhận: “Nếu tay nghề của tôi không tốt, làm sao tôi nuôi bạn trai của cô mập mạp trắng trẻo như vậy hả? Còn Lâm đại tiểu thư như cô ngày nào cũng tới chỗ của tôi ăn chực.”

“Ôi chao, nói vậy công lao của anh thật không nhỏ nha.” Cổ Trạch Sâm ôm Lâm Tâm Nguyệt lười biếng nhíu mày nhẹ giọng cười.

“Đương nhiên.” Cao Ngạn Bác kiêu ngạo đáp. Mà bác Thông đang cúi đầu suy nghĩ đột nhiên ngẩng đầu lo lắng nói: “À, đồ của ba còn chưa có thu dọn xong, ba phải nhanh đi thu dọn mới được.” Bác Thông vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc.

“Ba, không cần gấp vậy đâu, từ từ cũng được mà, còn có bọn con phụ ba một tay.” Cao Ngạn Bác lo lắng kéo bác Thông ngồi xuống.

“Phải đó, bác Thông, còn có con và Sâm nữa.”

“Thế nhưng ngày mai bác phải về Trung Sơn, quà tặng và đồ của bác còn chưa thu dọn xong, còn có mấy thứ Tâm Nguyệt mua cho bác, việt khúc mà Tiểu Nhu mua nữa.”

“Được được được, tụi con biết rồi, bây giờ ba vô phòng tắm trước đi, mọi chuyện cứ để tụi con làm cho. Chúng con đảm bảo sau khi ba tắm xong, mọi thứ đều được thu xếp gọn gàng, mau đi đi, con lấy quần áo cho ba.” Cao Ngạn Bác lo lắng dụ dỗ đưa bác Thông vào phòng tắm.

“Vậy em ngồi đây chờ một chút, anh đi giúp bác Thông lấy đồ ra đây.” Cổ Trạch Sâm cười nói.

“Ừ.”

Cổ Trạch Sâm và Cao Ngạn Bác đem quần áo, việt khúc, thuốc bổ,… của bác Thông mang ra hết.

“Ây, nếu trong khi chờ đợi có thể uống cà phê càng hoàn hảo.” Lâm Tâm Nguyệt cũng tiến lên giúp đỡ, mắt ngập nước đầy hi vọng nhìn chằm chằm Cổ Trạch Sâm, mắt chớp chớp rất đáng yêu.

“Được rồi, anh đi pha cho em.” Cổ Trạch Sâm thấy ánh mắt gửi lời yêu thương giống như lãm nũng nói ‘em biết ngay chỉ có anh đối xử với em tốt nhất’.

“Tôi nói Sâm, cậu đừng có cưng chiều cô ấy như vậy, nếu tiếp tục e là sau này cô ấy sẽ coi trời bằng vung mất.”

“Vợ chính là để yêu thương mà!” Cổ Trạch Sâm hạnh phúc nhìn Lâm Tâm Nguyệt nói.

“Nghe chưa? Vợ chính là để yêu thương!” Lâm Tâm Nguyệt hướng Cao Ngạn Bác nhướn nhướn mày, bộ dạng đắc chí gật đầu: “Nếu anh cảm thấy hâm mộ thì kiếm một người để cưng chiều đi, lấy điều kiện của nhất định sẽ có nhiều người đăng kí.”

“Tôi không có rãnh rỗi như hai người.”

Lâm Tâm Nguyệt nhạy bén nhìn việt khúc đang được Cao Ngạn Bác sắp xếp lại, hai mắt vòng vo, tròng mắt lập lòe ánh sáng tò mò hỏi: “Sếp Cao, việt khúc này ai mua vậy?” Đương nhiên, Lâm Tâm Nguyệt biết ai mua, cô còn biết cả quá trình nhưng cô muốn trêu chọc người nào đó, thuận tiện làm bà mai.

“Là Tiểu Nhu.” Cao Ngạn Bác cúi đầu lo kiểm tra mấy đĩa việt khúc không có nhìn thấy ánh mắt nhiều chuyện kiêm bà ma của Lâm Tâm Nguyệt, ánh sáng xanh trong mắt càng sáng hơn, Cổ Trạch Sâm đồng tình nhìn Cao Ngạn Bác, cuối cùng anh cũng hiểu rõ mục đích của bạn gái mình, đương nhiên anh rất tình nguyện phối hợp với cô, Cổ Trạch Sâm dung túng nhìn Lâm Tâm Nguyệt, tiếp tục xem bản thân như nền.

“Ồ, Tiểu Nhu đúng là rất quan tâm bác Thông, mấy bản việt khúc khó tìm cô ấy cũng kiếm ra được, chút tình cảm này thật là khó được.” Lâm Tâm Nguyệt sâu xa nói: “Nghe nói hôm nay anh còn giúp chú hai của Tiểu Nhu bắt trộm, còn giúp ông ta giám định đồ cổ?”

“Chỉ là đúng lúc đưa cô ấy về gặp phải nên giúp một tay thôi.”

“Ồ, chỉ là đúng lúc, đúng lúc gặp Tiểu Nhu, thuận tiện cho để cho cô ấy đi nhờ xe, thuận tiện đưa cô ấy đi một đoạn, sau đó thuận tiện phá một vụ án đặc biệt, không những bắt được tội phạm mà còn giám định được đồ cổ, sếp Cao đúng là thuận tiện.” Lâm Tâm Nguyệt cố ý đề cao giọng khoa trương nói.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .